Giải pháp

Vào lúc người thuỷ thủ đến thị trấn thì mọi phòng của khách sạn đã kín chỗ. -Ông phải còn phòng nào nữa chứ, anh ta khẩn khoản, hoặc chỉ một cái giường thôi, tôi không cần quan tâm là ở đâu. -À, thực sự là tôi có một phòng đôi mà mới có một người – một anh chàng thuộc lực lượng không quân, người quản lý nói, và anh ta sẽ thấy thoải mái nếu được chia đôi tiền phòng. Nhưng nói thật với anh, anh ta ngáy to đến nỗi những người ngủ cũng phòng hồi trước đó phải phàn nàn rất nhiều. Tôi không chắc lắm là nó có thích hợp cho anh không. -Không vấn đề gì, người lính thuỷ mệt mỏi nói, tôi sẽ lấy nó. Sáng ngày hôm sau anh ta xuống ăn sáng với cặp mắt sáng ngời. -Anh ngủ thế nào rồi? người quản lý hỏi. -Chưa bao giờ tốt hơn thế. Người quản lý rất lấy làm ấn tượng -Không vấn đề gì với anh chàng ngáy to đó ư? -Chả sao cả, tôi làm anh ta phải im miệng ngay, anh chàng kia nói. -Anh làm thế nào? người quản lý hỏi. -Khi tôi vào phòng anh ta đã ở trên giường và ngáy khò khò rồi, anh thuỷ thủ giải thích, tôi đến gần, hôn một cái vào má anh ta và nói ‘Ngủ ngon nha, cưng’, và anh ta ngồi dậy cả đêm để trông chừng tôi.
  1. Ngày đăng: 18/06/2014
  2. Lượt xem: 727
  3. Tags: gioi tinh

cha nào con nấy

Hai phụ nữ nói chuyện với nhau trên xe buýt. Một người phàn nàn:
- Thanh niên bây giờ ăn mặc nhố nhăng quá! Tóc tai dài thõng xoã xượi, quần cắt ống lua rua, phì phèo thuốc lá trên môi…
- Vâng! – người kia hưởng ứng – Đấy, trông cái cậu thanh niên kia kìa, nhố nhăng quá! Đàn ông mà chẳng có phong thái gì cả.
- Ồ! Nó là con gái tôi đấy! – bà kia phật ý.
- Bà là mẹ nó ư?
- Không, tôi là bố nó!

Không thể giải thích

Buổi sáng, người nông dân nọ đã ra ngồi quán rượu và nốc tì tì, chẳng mấy chốc đã say khướt. Lát sau, người láng giềng của ông ta đi qua, thấy vậy bèn hỏi: “Ê! Sao ông bạn lại ngồi đây say sưa như vậy giữa một buổi sáng đẹp trời thế này hả?”.
 
Người nông dân đáp:
 
- Có những thứ mà ta không thể giải thích nổi.
 
- Chuyện gì đã xảy ra mà có vẻ khủng khiếp thế? – Người láng giềng hỏi.
 
Người nông dân cố gắng làm cho ông bạn hiểu:
 
- Ông biết không, hôm nay, tôi đi vắt sữa bò. Khi thùng sữa gần đầy thì nó co chân trái lên và đá đổ…
 
- Điều đó đâu đến nỗi quá tệ? Có gì nghiêm trọng đâu?
 
- Có những thứ mà ta không thể giải thích nổi. – Người nông dân nói.
 
- Thế đã xảy ra chuyện gì? – Ông láng giềng hỏi tiếp.
 
Ngần ngừ, người nông dân tiếp:
 
- Tôi tóm lấy chân trái của nó và dùng dây buộc vào một cây cột bên trái. Sau đó, tôi ngồi xuống tiếp tục vắt sữa. Khi sắp xong thì con quỷ ấy lại co chân phải lên đá một phát nữa làm thùng sữa đổ lênh láng.
 
- Lại thế nữa à?
 
- Phải! Có những thứ mà ta không thể giải thích nổi. Lần này, tôi trói nốt chân phải nó vào cái cột bên phải rồi lại ngồi xuống vắt sữa. Khi thùng sữa gần đầy thì con bò ngu ngốc ấy lại ngoắc đuôi một cái làm đổ thùng.
 
- Ối chà! Hẳn là ông bực mình lắm nhỉ. Nhưng không thể vì chuyện vớ vẩn đó mà ngồi đây ảo não như vậy.
 
- Chưa hết đâu. – Người nông dân tiếp – Lúc đó, tôi không còn sợi dây nào, thế là tôi bèn cởi thắt lưng ra và buộc đuôi con bò lên nóc chuồng. Thế rồi, khi cái quần của tôi tụt xuống thì vợ tôi bước vào. Có những thứ mà ta không thể giải thích nổi.

To gan

Tại một doanh trại quân đội:
- Chà, ở đây có nhiều xe chạy quá nhỉ!
- Vâng, có 5 xe bọc thép, 10 khẩu pháo, 6 xe tăng, lại thêm chiếc xe con chở ông đại tá chết tiệt chạy lòng vòng…
- Cậu có biết cậu đang nói chuyện với ai không, chính là ông đại tá chết tiệt ấy đấy!
- Vậy chứ ngài có biết ngài đang nói chuyện với ai không?
- Không.
- Ơn chúa, thế thì may quá.

Khi đấu sĩ trả thù con bò

Một võ sĩ đấu bò nổi tiếng, khập khiễng bước ra khỏi cổng bệnh viện.
Trước đây anh khắp người anh quấn đầy băng do bị thương nặng trong trận đấu bò mới đây.
- Tôi sẽ trả thù! – Anh ta gầm lên với đám đông người hâm mộ đang tụ tập chật kín trước cổng bệnh viện.
Chàng đấu sĩ bước vào quán ăn, đám đông bước theo sau, háo hức xem người hùng của mình trả thù thế nào. Oai vệ ngồi vào bàn, anh vẫy người phục vụ đến rồi kêu lớn:
- Giờ trả thù đã tới! Cho ngay một nồi… thịt bò tùng xẻo!
- !?!

Sai lầm của bác sỹ

Hai thầy thuốc lâu năm hàn huyên trong giờ giải lao bên lề hội nghị khoa học:
 
- Lần đầu tiên trong đời tôi đã phạm sai lầm nghiệp vụ nghiêm trọng. – Một người thổ lộ với giọng chán chường.
 
- Thì cứ bình tâm kể lại vụ việc xem sao! – Người đồng nghiệp động viên.
 
- Tôi chữa khỏi cho một bệnh nhân chỉ sau một lần khám duy nhất, mà đâu biết ông ta là triệu phú.