Đã bảo mà không tin

Một kỹ sư máy tính vừa tạo ra được một chiếc máy có khả năng biết mọi thứ. Anh ta tự hào nói với người bạn của mình: - Hãy hỏi nó bất cứ câu gì. Nó sẽ trả lời cho anh biết. Người bạn liền gõ câu hỏi vào chiếc máy : - Bố tôi ở đâu? Màn hình máy chớp sáng liên tục và hiện ra dòng chữ: - Bố của anh đang đi câu cá ở hồ Lasca. Người bạn lắc đầu: - Làm gì có! Bố tôi đã mất cách đây 10 năm rồi cơ mà! Viên kỹ sư rất bối rối. Anh ta chỉnh sữa một vài chỗ trên máy và đề nghị anh bạn hỏi lại theo một cách khác. Người bạn lại đánh: - Chồng của mẹ tôi ở đâu? Một lần nữa màn hình chớp sáng liên tục. Rồi câu trả lời hiện lên: - Chồng của mẹ anh đã mất cách đây 10 năm. Còn bố anh thì mới bắt được con cá nặng hai kí ở hồ Lasca!
  1. Ngày đăng: 18/06/2014
  2. Lượt xem: 633
  3. Tags: tong hop

Thi gan dạ

Cuộc thi gan có 3 người : 1 Nhật , 1 Mỹ , 1 Việt Nam tham gia .
Người Nhật bước lên rồi bất ngờ rút dao mổ bụng mình lôi ra bộ lòng . Một số người sợ đến ngất xỉu.
Người Mỹ lấy súng lục bắn nát đầu mình ,óc văng tung tóe . Một số người ngất xỉu nữa . 
Đến người Việt Nam, 2 ông Việt Nam đi dép tổ ong vác 1 quả bom ra sân khấu ngồi cưa, tất cả chạy mất dép và Việt Nam thắng.

Trễ rồi

Một chuyện kỳ lạ xảy ra, cả Bill Clinton và Giáo hoàng cùng chết một lúc nhưng ở hai nơi khác biệt. Khi họ đứng trước cổng thiên đàng để chờ phán xét, Thánh Peter nói với Bill “Chào mừng con của ta đã đến thiên đường, hãy vào đây”, và với Giáo hoàng, “Ta không biết ngươi là ai, cho nên ngươi sẽ mãi mãi bị nguyền rủa và thuộc về địa ngục.”
 
Khi Giáo hoàng tới địa ngục, ông ta yêu cầu được nói chuyện với Chúa, và hỏi rằng tại sao ông ta bị đưa tới địa ngục còn Bill Clinton được ở lại trú ngụ tại thiên đường. Khi Chúa phát hiện ra sự nhầm lẫn tai hại, ngài liền lập tức đổi chỗ hai người. Khi họ đang trên đường chuyển chỗ thì Giáo hoàng và Bill Clinton gặp nhau., Giáo hoàng nói với Bill, “Ta rất vui lòng vì họ đã sửa chữa lại sai lầm, ta đã luôn luôn muốn gặp Ðức Mẹ đồng trinh Mary.” 
 
Bill đáp, “Quá trễ rồi”.

Mỉa mai thay

2 người đàn ông chờ ở cổng thiên đường đang có một cuộc nói chuyện.
 
-Làm sao anh chết?
 
-Tôi chết vì lạnh
 
-Thật là kỳ lạ, người kia nói, như thế nào để lạnh đến chết?
 
-Ðầu tiên nó rất khó chịu, anh sẽ run rẩy, và anh sẽ thấy đau đớn tất cả ngón tay và chân của anh. Nhưng cuối cùng, nó sẽ dịu lại. Anh bị tê cóng cho đến khi anh thiếp đi luôn. Còn anh! anh chết như thế nào?
 
-Tôi bị vỡ tim, người kia nói. Anh biết đấy, tôi đã biết vợ tôi dối tôi, ngày nọ tôi chợt trở về nhà bất thình lình. Tôi chạy vào phòng ngủ, và thấy cô ta ở một mình, đang đan len. Tôi chạy xuống tầng hầm, nhưng chẳng có ai trốn ở đó. Tôi chạy lên tầng thứ 2, cũng chẳng có ai trốn ở đó cả. Tôi chạy thật là nhanh như tôi có thể lên gác mái, và ngay khi tôi tới nơi, tôi bị nhồi máu cơ tim và chết…
 
Người chết vì lạnh lắc đầu.
 
-Thật là mỉa mai thay…nếu anh kiểm tra trong cái tủ lạnh, thì cả 2 chúng ta vẫn còn sống.

Nhật ký oshin

Ngày... tháng... năm...
Chàng lại về muộn. Chàng bỏ bữa tối. "Nó" lại chửi chàng.
 
Ngày... tháng... năm...
Nấu món chàng thích nhất. Thế mà "nó" giành ăn hết. Lại còn khen mình nấu ngon nữa. Đểu thế. Tội chàng quá! Mai "nó" đi công tác, mình cho chàng ăn "phở".
 
Ngày... tháng... năm...
Đi đăng ký tạm trú. Mục "Quan hệ với chủ hộ", mình điền: 3 lần/tuần. Chúng nó trợn tròn mắt. Nhiều hay ít nhỉ?

Lộ hết cả “trận địa”

Chỉ huy gọi một anh lính trẻ lên khiển trách: - Vì sao trong đợt hội thao vừa rồi, đồng chí lại làm lộ trận địa mai phục của đơn vị. Không những thế lại còn mắng mỏ, thậm chí suýt hành hung hai người dân địa phương?
 
- Thưa chỉ huy, thực hiện nhiệm vụ được giao, em đã ngụy trang thành cái gốc cây. Bỗng có đôi nam nữ người địa phương dẫn nhau đến ngồi dưới gốc cây, chính là cái lưng em. Đầu tiên, họ nói chuyện tình yêu, tình báo, chim xa tổ lá xa cành, rồi thề non hẹn biển...
 
- Rồi sao nữa?
 
- Mặc dù phải nghe toàn những điều dối trá nhưng em vẫn một mực nín nhịn, quyết không làm lộ trận địa của ta. Sau đó lại diễn đến màn ôm ấp, vuốt ve, hôn hít rồi đòi hỏi này nọ... Nhưng em vẫn kiềm chế, quyết không làm lộ trận địa.
 
- Cậu kể từ từ thôi! Rồi sao nữa?
 
- Vâng! Nhưng xong xuôi đâu đấy được khoảng 15 phút, tự dưng “anh người địa phương” lại móc túi ra một con dao nhíp rồi khắc quả tim và chữ L...g của hai... chúng nó vào... gốc cây (tức là cái mông của em) thì em không thể chịu đựng thêm được nữa. Bây giờ nghĩ lại em vẫn còn cú!