Nuôi lợn kiểu mới

Người nông dân nọ chăn một đàn lợn rất đông. Một ngày kia, có người lạ tới xem chuồng trại của bác và hỏi bác cho lợn ăn những gì. Bác nông dân đáp: - Tôi cho chúng ăn cám, ngô và những thứ đại loại như vậy! Người kia giận dữ: - Tôi là thanh tra của Hiệp hội bảo vệ súc vật và tôi cho rằng ông đã không đối xử tốt với đàn lợn. Thay vì cho những thứ chúng đáng được ăn, ông chỉ cho chúng ăn chất thải. Ông thanh tra liền lập biên bản phạt bác nông dân. Vài ngày sau, một người khác tới hỏi bác nông dân câu tương tự. Cảnh giác, bác đáp: - Tôi cho chúng ăn rất tốt. Thực đơn hàng ngày của chúng có cá hồi, trứng cá caviar, tôm, bò bít tết... Câu trả lời của bác làm người kia nổi giận: - Sao lại có thể bất công đến thế? Ông cho lợn ăn thịnh soạn như vậy trong khi hàng ngày có biết bao nhiêu người đang chết đói. Tôi là người của Liên Hợp Quốc và tôi sẽ phạt ông vì sự hoang phí này. Sau khi ông nhân viên Liên Hợp Quốc đi khỏi, một người khác lại tới hỏi bác nông dân đúng câu hỏi nọ. Bác ngập ngừng vài phút rồi đáp: - Tôi cho mỗi con lợn 5 đô la. Chúng thích ăn gì thì tự mua lấy mà ăn!
  1. Ngày đăng: 18/06/2014
  2. Lượt xem: 953
  3. Tags: cong viec, loai vat

mỗi thứ một nửa

Trong quán nhậu, thực khách chất vấn anh bồi bàn:
 
- Có thật là thịt thỏ không đây? Sao tôi ăn thấy dai nhách vậy?
 
Anh bồi bàn thú thực:
 
- Dạo này thịt thỏ khan hiếm quá đi mà khách lại thích thành thử chúng tôi có trộn thêm... thịt... trâu vào
 
- Trộn theo tỷ lệ nào?
 
- Dạ thưa mỗi thứ một nửa ông ạ!
 
- Nghĩa là nửa ký thịt thỏ trộn với nửa ký thịt trâu hả?
 
- Dạ không... chúng tôi trộn nửa... con thỏ với nửa con trâu ạ!

Chiếc cân biết bói

Một nữ y tá đáp chuyến bay đi Chicago. Trong khi ngồi chờ chuyến bay trong phòng chờ ở phi trường cô ta nhìn thấy một chiếc cân ở góc phòng, kế bên có tấm bảng ghi: Cân và bói - 25 xu. Cô ta tự nhủ: Ta thử xem nó bói gì?
Cô ta bỏ một đồng 25 xu vào máy và leo lên cân. Tức thời có một tấm thẻ được in ra, trên đó viết:
- Cô là nữ y tá, cân nặng 145 pounds và cô sắp đi Chicago.
Ngạc nhiên vô cùng nhưng cô ta tự nhủ:
- Chắc ai nó cũng đoán thế, ta thử 1 lần nữa xem.
Cô ta bỏ tiền vào và leo lên cân. Một tấm thẻ được in ra:
- Cô là nữ y tá, cân nặng 145 pounds, cô sắp đi Chicago và cô sẽ thổi sáo.
Cô ta mỉm cười và nghĩ thầm: Ðúng là láo, ta có bao giờ chơi một nhạc cụ nào đâu.
Cô vừa trở lại ghế ngồi thì thấy có một anh chàng cao bồi đang ngồi đó tự bao giờ kế bên anh ta có một chiếc sáo. Không biết sao cô cầm sáo lên và thổi một bản nhạc rất hay. Quá sửng sốt cô quay trở lại cái cân, bỏ tiền vào lần nửa. Tấm thẻ in ra viết:
- Cô là nữ y tá, cân nặng 145 pounds, cô sắp đi Chicago, cô đã thổi sáo và cô sắp làm vỡ kính.
Cô ta bật cười: Tôi làm sao mà làm vỡ kính được?
Vừa định quay lại ghế ngồi cô bỗng trượt chân, ngã xuống và va phải tấm kính vỡ toang.
Sau khi hoàn hồn cô ta lại bỏ tiền vào cái cân kỳ diệu và chờ tấm thẻ in ra. Trên đó viết:
- Cô là nữ y tá, cân nặng 145 pounds, cô định đi Chicago, cô đã làm một số chuyện tầm phào và đã lỡ chuyến bay.

Thả thính

Thả thính
Cô thích thầm anh đã lâu, nhưng chưa có đủ dũng khí để bày tỏ tình cảm của mình với anh.
.
Cô lên Facebook viết status thả thính; "Đoán trúng tên người mình thương, kêu gì mình cũng làm."
.
Nào ngờ, vừa đăng status đã thấy anh comment; "Không phải em thích tôi sao?"
.
Đọc comment của anh, cô bỗng cảm thấy ngọt ngào đến lạ, liền nhanh chóng reply lại comment; "Đúng vậy, em thích anh!"
.
Còn đang hồi hộp chờ câu trả lời của anh thì cô nhận được inbox; "Hì, thế là anh đoán đúng rồi nhé. Em cho anh xin cái thẻ Viettel 20. Đang nhắn tin với người yêu hết bố nó tiền..." =))

Nhật ký oshin

Ngày... tháng... năm...
Chàng lại về muộn. Chàng bỏ bữa tối. "Nó" lại chửi chàng.
 
Ngày... tháng... năm...
Nấu món chàng thích nhất. Thế mà "nó" giành ăn hết. Lại còn khen mình nấu ngon nữa. Đểu thế. Tội chàng quá! Mai "nó" đi công tác, mình cho chàng ăn "phở".
 
Ngày... tháng... năm...
Đi đăng ký tạm trú. Mục "Quan hệ với chủ hộ", mình điền: 3 lần/tuần. Chúng nó trợn tròn mắt. Nhiều hay ít nhỉ?

Mánh thôi mà

Nhà văn Mỹ đến nói chuyện tại một trường đại học ở Nhật, thông qua người phiên dịch. Ông kể liền mạch một câu chuyện vui khá dài rồi dừng lại để anh thông ngôn làm việc. Diễn giả rất ngạc nhiên trước việc anh ta chỉ nói có vài câu mà tất cả sinh viên đều cười ồ lên. Lúc kết thúc bài nói, nhà văn cảm ơn anh chàng kia vì đã dịch rất giỏi. Ông hỏi:
 
- Làm thế nào mà chỉ vài lời thôi anh đã chuyển cả một chuyện cười dài như vậy sang tiếng Nhật?
 
- Tôi không thuật lại câu chuyện mà chỉ nói với họ là ngài vừa kể một câu chuyện cười, đề nghị cả hội trường cười to lên.