Không biết đang ở đâu

Một anh chàng sau khi nhậu quắc cần câu, liền lấy di động gọi về nhà: “Alô, nhà tôi đó phải không?” - Nhà tôi nào? Mà anh là ai? – Cô vợ nghe máy cằn nhằn đáp. - Chồng cô đây, cô xem trong nhà tôi đã về chưa hay còn ở nhà thằng Tom?
  1. Ngày đăng: 18/06/2014
  2. Lượt xem: 462
  3. Tags: vo chong

Rút không kịp

Rút không kịp
Bức ảnh thứ 1 vẽ một cái bánh mì đen thui.
 
Bức ảnh thứ 2 vẽ cảnh một trận chiến với một đoàn quân bị tiêu diệt hoàn toàn, những chiến sĩ chết như ngả rạ.
 
Bức ảnh thứ 3 vẽ một người phụ nữ đang mang bầu.
 
Vị giáo sư nói:
– Ai mà có thể đặt 1 tên chung cho cả 3 bức tranh sẽ được một phần thưởng.
 
Và phần thưởng thuộc về một sinh viên với câu trả lời ngắn nhất và hợp lý nhất: “Rút không kịp”.

Tựa của một cuốn sách

Trong chuyến bay đến Viễn Đông. Hai du khách đang cùng nhau trò chuyện.
 
- Ông thường đi đến Trung Quốc chứ?
 
- Không, đây là lần đầu tiên.
 
- Cho tôi tò mò một chút, vì sao ông lại đến đó?
 
- À ! Do tôi đang thu thập tư liệu để viết một cuốn sách về đất nước này.
 
- Ồ! Thật tuyệt quá, ông ở lại đó có lâu không?
 
- Ba ngày thôi.
 
- Vậy cuốn sách của ông sẽ có tựa là gì?
 
- "Trung Quốc, hôm qua, hôm nay và ngày mai!".

Cảnh sát và đồn trưởng cứu hỏa

Anh cảnh sát Micheal Fenwick được phân công trực cả đêm ở đồn cảnh sát quận 3. Bất ngờ được nghỉ sớm, anh về nhà vào 2 giờ sáng, sớm hơn 4 tiếng so với mọi khi. Không muốn đánh thức cô vợ Camille, anh cởi quần áo, bò đến và leo lên giường.
 
Cô vợ ngồi dậy và nói với giọng buồn ngủ: "Mike yêu quý, hãy xuống cửa hàng bán thuốc qua đêm ở phố bên, mua cho em thuốc Tynenol loại cực mạnh. Em bị đau đầu khủng khiếp".
 
"Được rồi, cưng ạ", anh nói, và mò mẫm bò qua phòng ngủ, mặc lại bộ đồng phục rồi chạy xuống cửa hàng bán thuốc.
 
Đến nơi, người bán thuốc nhìn anh, vẻ ngạc nhiên:
 
"Ơ, anh có phải là Fenwick, cảnh sát quận 3 không?'
 
"Vâng, tôi đây", anh đáp.
 
"Thế thì anh đang làm cái quái gì với bộ đồng phục của ông đồn trưởng cứu hỏa thế?".

Khó giải thích

Trời mưa to nhưng khi đi lấy ô thì tôi thấy trong năm cái ở nhà chả còn cái nào dùng được. Tôi quyết định mang tất cả năm cái ô đến hiệu chữa ô.

Thế rồi tôi ôm năm cái ô đến hiệu chữa ô và nói với họ rằng tôi sẽ đến lấy ô trên đường về nhà vào buổi chiều. Khi tôi đi ăn chiều, trời vẫn mưa nặng hạt. Tôi đến một cửa hàng ăn gần đấy, ngồi xuống bên bàn được ít phút thì một phụ nữ trẻ bước vào ngồi ngay cùng bàn với tôi. Tôi là người ăn xong đầu tiên và khi đứng dậy tôi đãng trí cầm chiếc ô của chị ấy rồi bước về phía cửa. Chị ta gọi tôi lại và nhắc nhở rằng tôi đã cầm nhầm cái ô của chị ta. Tôi trả ô lại và xin lỗi rối rít.

Đến tối, tôi đến lấy ô, mua một tờ báo, rồi lên tầu điện. Chị ta cũng ở trên tầu điện. Chị ta nhìn tôi nói:

- Ông hôm nay được một mẻ lớn phải không?


Trả đũa

Đang làm món trứng cho bữa sáng, chợt Mary thấy anh chồng lao vào bếp hét toáng: “Cẩn thận!”
Mary chưa kịp định thần, anh chồng đã hét tiếp:
- Cẩn thận, cho thêm chút bơ vào! Trời đất ơi, em đang nấu quá nhiều thứ cùng lúc đấy! Đảo cái chảo đi, đảo đi! Cần thêm bơ nữa, trời ạ, thế nào cũng bị dính vào chảo mà xem! Cẩn thận, cẩn thận! Anh đã bảo em rồi cơ mà! Em không bao giờ lắng nghe anh cả! Không bao giờ! Hất quả trứng đi nhanh lên! Em điên à, em bị làm sao đấy? Mà đừng quên cho muối. Em thì lúc nào cũng quên. Muối ấy, nhớ chưa?
Nín nhịn không được, cô vợ nổi cáu, chăm chăm nhìn chồng:
- Anh bị làm sao vậy? Anh nghĩ là em không biết rán mấy quả trứng à?
Anh chồng thản nhiên nhún vai đáp:
- Anh chỉ muốn cho em biết là anh cảm thấy thế nào khi anh lái xe mà có em ngồi cạnh.