Hành vi cư xử

Một người đi ăn tiệc, thấy người ngồi bên cạnh mình hầu như không ăn gì, nên hỏi: - Sao ông không dùng thử món thịt cừu nướng này? Ngon tuyệt! - Cám ơn ông, tôi không đói. - Trời, đi ăn tiệc thì dù không đói cũng phải tranh thủ mà ăn chứ! - Tôi chỉ ăn khi nào thấy đói thôi. - Chà, ông xử sự cứ như loài động vật ấy!
  1. Ngày đăng: 18/06/2014
  2. Lượt xem: 700
  3. Tags: tong hop

Bác sĩ phải đeo khẩu trang

Một người sau khi đọc hóa đơn thanh toán viện phí, lẩm bẩm:
 
- Bây giờ mình mới hiểu vì sao các bác sĩ phải đeo khẩu trang kín mít như vậy.

 


Cần không?

Nửa đêm, mọi người đang say ngủ, bỗng một người khách đến gõ cửa. Vị chủ nhà lồm cồm bước ra.
 
Người khách hỏi :
 
- Ông ơi! Ông có cần củi không?
 
Chủ nhà :
 
- Ồ! Không! Tôi chắc là vậy!
 
Thế là vị chủ nhà đóng sập cửa lại, vào giường ngủ tiếp.
 
Sáng hôm sau, đống củi chất trước nhà ông ta biến mất sạch.

Cãi nhau

Hai vợ chồng cãi nhau...
không ai nói với ai 1 câu...
Trước khi đi ngủ
chồng viết 1 mảnh giấy cho vợ
dặn: "sáng mai 6h đánh thức tui ! "
.
.
.
.
..Sáng hôm sck chồng tỉnh dậy vừa 9h30...
Và thấy trên đầu giường có mảnh giấy ghi:
"6h rồi, dậy đi!

Lý do khẳng định bác sĩ chuẩn đoán sai

Một ông lão đến phòng khám than vãn với bác sĩ về cái chân bị đau của mình.
 
Sau khi khám cho ông lão, bác sĩ lắc đầu nói:
– Bệnh của ông là bệnh của tuổi già thôi. Cố gắng chịu chứ không có cách nào chữa khỏi đâu!
 
Ông lão tđùng đùng nổi giận:
– Ông đừng có khẳng định bừa như thế. Làm bác sĩ gì mà bắt bệnh cũng sai được.
 
Ông bác sĩ rất ngạc nhiên:
– Sao ông lại chắc chắn là tôi chẩn bệnh sai chứ?
 
Ông lão chỉ vào cái chân còn lại và nói lớn:
– Tại sao lại không biết chứ. Ông xem cái chân này có bị đau đâu, trong khi nó bằng tuổi với cái chân kia đấy chứ!
– @@

Ý của tác giả

Các thầy cô dạy văn của bạn có chắc là điều họ nghĩ là ý của tác giả khi ổng viết cái đó không? Ai mà biết được.
Ví dụ khi tác giả viết: “Cái rèm màu xanh.”
Điều thầy cô nghĩ: “Cái rèm thể hiện nỗi buồn mênh mang và sự bất lực của ông trong hoàn cảnh đó.”
Ý của tác giả: “Cái rèm xanh vãi.”