Dùng ngựa như thế nào

Có một vị Tướng quân thời nhà Tống được lệnh vua ra canh giữ biên ải. Suốt 4 tháng liền trong doanh trại ko có phụ nữ cho nên ông ta cảm thấy vô cùng bứt rứt khó chịu. Có một điều lạ là quân lính của ông ta thì thằng nào thằng nấy mặt mũi tươi rói. Một hôm ôm bắt một thằng lại hỏi: “Tụi mày sống trong doanh trại mấy tháng ko có phụ nữ mà vẫn vui vẻ phây phây. Chúng mày đã làm gì? Khai mau?” Tên lính sợ hãi đáp: “Dạ, bẩm Tướng quân… bọn con dùng ngựa…” anh lính ấp úng trả lời. “Cút ngay, ko tao chém. Thằng bệnh hoạn!” viên Tướng quát. Viên tướng nghĩ đi nghĩ lại, thấy cũng có lý. Khuya hôm đó đợi cả doanh trại đi ngủ ông ta lén lút bắt 1 con ngựa cái làm thử, thấy sướng sướng nên tâm trạng vô cùng phấn chấn. Sáng hôm sau ông gặp tên lính và hỏi với thái độ vui vẻ: “Ê, nói tao nghe. Chúng mày dùng ngựa như thế nào?” “Dạ, bọn con dùng ngựa vào làng tìm kĩ nữ ạ.”
  1. Ngày đăng: 03/11/2018
  2. Lượt xem: 1049
  3. Tags: chon loc, nguoi lon

Bí quyết giữ hạnh phúc gia đình

Bob vừa mới lấy vợ. Anh ta hỏi bố về bí quyết giữ hạnh phúc gia đình.
 
- Rất đơn giản, người chồng giữ quyền quyết định những điều quan trọng, còn người vợ thì quyết định những điều không quan trọng.
 
Một tháng sau, Bob trở lại với vẻ thất vọng.
 
- Con đã làm theo lời bố nhưng không ổn. Bố có thể giải thích cho con thế nào là những điều quan trọng và không quan trọng?
 
- Bố để mẹ quyết định những điều không quan trọng như: Khi nào chúng ta dọn nhà? Chúng ta sẽ đi nghỉ mát ở đâu? Chúng ta sẽ mời ai đến nhà ăn cơm vào cuối tuần? Chúng ta sẽ có bao nhiêu đứa con?... Còn bố thì quyết định những điều thật sự quan trọng như: Bộ trưởng lao động có tăng lương hay không? Chúng ta có nên bắt buộc đội mũ bảo hiểm khi lái môtô hay không?

"Lót dạ" trước khi đi ngủ

Chiếc phi cơ bị trục trặc phải đáp xuống một hòn đảo của bộ tộc ăn thịt người. Đội bay và hành khách bị nhốt vào kho "thực phẩm". Buổi sáng đầu tiên, lũ trẻ con nhà tộc trưởng vào kho tóm anh lái chính, chúng hỏi ông bố:
 
- Bố ơi, đây có phải là bữa điểm tâm của chúng ta không?
 
- Tất nhiên, lâu rồi mới có bữa sáng ra hồn.
 
Đến trưa, bọn trẻ lại xông vào đám "thực khách", lôi ra anh hoa tiêu:
 
- Bố ơi, thằng béo này có thể làm bữa trưa được không?
 
- Được đấy, ăn món Âu nhanh tiêu thật!
 
Chiều, bọn trẻ lại bê ra một cô tiếp viên xinh xắn và hỏi bố chúng về bữa tối. Không ngờ, ông bố gắt:
 
- Vừa bé vừa non! Món này rửa sạch đi để tao "lót dạ" trước khi đi ngủ.

Lịch sự tới tận phút cuối

“Cơ trưởng Sinclair thay mặt cho phi hành đoàn xin chào mừng quí vị đi trên chuyến bay số 602 từ London tới New York của hàng không vương quốc Anh. Chúng ta đang bay ngang qua Đại Tây Dương trên độ cao khoảng 35.000 bộ.

Nếu quí vị nhìn ra cửa sổ bên phải của máy bay, quí vị sẽ thấy cánh của máy bay đang cháy.

Nếu quí vị nhìn sang bên trái thì sẽ thấy một cánh của máy bay đang rơi xuống.

Nếu quí vị nhìn xuống Đại Tây Dương, quí vị sẽ thấy 3 người đang vẫy tay chào từ biệt. Một là tôi, cơ trưởng, một người nữa là anh bạn phi công phụ lái của tôi và người còn lại là cô tiếp viên hàng không.

Đây là băng thu âm. Chúc quý vị có một chuyến đi vui vẻ!”.


Cách mượn đồ hàng xóm

Cứ mỗi lần người đàn ông nhà bên đến gõ cửa nhà Robinson là y như rằng ông ta sẽ mượn một thứ gì đó.
- Lần này ông ta sẽ không có cơ hội mượn được thứ gì nữa đâu – Robinson lẩm bẩm nói với vợ – Xem đây này.
- Ơ, tôi tự hỏi không biết sáng nay anh có dùng cái cưa máy hay không? – Người hàng xóm bắt đầu.
- Ôi, tôi rất tiếc – Robinson nói – Nhưng thật sự thì cả ngày hôm nay tôi phải dùng đến nó rồi.
- Nếu vậy thì anh sẽ không cần những cây gậy chơi gôn đâu nhỉ, anh có phiền nếu tôi mượn chúng không? – Người hàng xóm hỏi.

Tâm sự nặng nề

Một người đàn ông bước vào bar rượu thấy ông bạn đang ngồi rầu rĩ thì đến gần hỏi:
 
- Hình như anh đang có tâm sự gì?
 
 Ông kia than:
 
- Mẹ tôi chết hồi tháng ba, để lại cho tôi 100.000 đô la. Hồi tháng tư, bố tôi qua đời cũng để lại 200.000 đô la.
 
- Chà, bất hạnh thật! Trong hai tháng mà bố mẹ lần lượt quy tiên!
 
Ông bạn thiểu não:
 
- Chưa xong đâu! Cô ruột tôi vừa qua đời tháng trước, cũng để cho tôi 500.000.
 
- Xin chia buồn! - Người bạn vỗ vai thông cảm.
 
Ông nọ gật đầu:
 
- Chứ còn gì nữa, từ đầu tháng đến nay chẳng ai chịu chết nữa!