Có một vị Tướng quân thời nhà Tống được lệnh vua ra canh giữ biên ải. Suốt 4 tháng liền trong doanh trại ko có phụ nữ cho nên ông ta cảm thấy vô cùng bứt rứt khó chịu. Có một điều lạ là quân lính của ông ta thì thằng nào thằng nấy mặt mũi tươi rói. Một hôm ôm bắt một thằng lại hỏi:
“Tụi mày sống trong doanh trại mấy tháng ko có phụ nữ mà vẫn vui vẻ phây phây. Chúng mày đã làm gì? Khai mau?”
Tên lính sợ hãi đáp:
“Dạ, bẩm Tướng quân… bọn con dùng ngựa…” anh lính ấp úng trả lời.
“Cút ngay, ko tao chém. Thằng bệnh hoạn!” viên Tướng quát.
Viên tướng nghĩ đi nghĩ lại, thấy cũng có lý. Khuya hôm đó đợi cả doanh trại đi ngủ ông ta lén lút bắt 1 con ngựa cái làm thử, thấy sướng sướng nên tâm trạng vô cùng phấn chấn. Sáng hôm sau ông gặp tên lính và hỏi với thái độ vui vẻ:
“Ê, nói tao nghe. Chúng mày dùng ngựa như thế nào?”
“Dạ, bọn con dùng ngựa vào làng tìm kĩ nữ ạ.”
Một anh chàng ngồi một mình trong góc quán rượu, uống tì tì suốt ba giờ liền. Đột nhiên, anh ta nhảy dựng lên và gào to cho cả quán cùng nghe : “Tất cả bọn luật sư đều là đồ chăn lừa”.
Anh ta ngồi xuống và định dốc hết chỗ rượu còn lại thì một anh chàng to cao vạm vỡ tiến đến gần rồi chẳng nói chẳng rằng đấm cho anh ta một trận túi bụi cho đến khi anh ta chỉ còn là một đống bùi nhùi.
Một người phục vụ liền hỏi anh chàng cao to :
- Tôi đoán ông là một luật sư?
- Không – anh ta trả lời – Tôi là một người chăn lừa.