Đoán tên

Ba bà dắt ba đứa con vào gặp một vị bác sĩ tâm lý. Bác sĩ hỏi bà thứ nhất: "Cháu bé tên gì vậy, thưa bà". Dạ cháu tên là Mỹ Kim. Bác sĩ reo lên: Vậy tôi nghĩ bà rất là ham tiền, đầu óc bà lúc nào cũng lởn vởn đồng đôla nên bà đặt tên cháu bé là Mỹ Kim. Quay qua bà thứ hai, bác sĩ hỏi: Còn cháu tên gì vậy bà? - Dạ cháu tên Đường! Bác sĩ hớn hở: Vậy tôi nghĩ bà chắc thèm ăn đồ ngọt, lúc nào bà cũng tơ tưởng tới những nồi chè, những ly kem... Đột nhiên bà thứ ba đứng dậy nói: - Đoán như thế mà cũng đoán. Rồi bà quay sang thằng con: Mình về thôi Cu!
  1. Ngày đăng: 18/06/2014
  2. Lượt xem: 762
  3. Tags: tong hop

Giấc mơ tuyệt vời

Hai người bạn ngồi trong một quán bar đang kể cho nhau nghe về những giấc mơ của họ.

- Tôi mơ thấy mình đang đi nghỉ mát – Một người nói – Chỉ có tôi, cái cần câu và một cái hồ lớn tuyệt đẹp. Thật thơ mộng làm sao.

- Tối qua, tôi cũng có một giấc mơ đẹp – Người kia kể – Tôi mơ thấy mình đang trong vòng tay của hai cô gái xinh đẹp và cả ba đã có một đêm thật tuyệt!

Người đầu tiên mở to mắt nói:

- Cái gì, anh ở với hai cô gái xinh đẹp mà lại không gọi cho tôi à?

- Ồ có chứ – Người kia trả lời – Tôi đã gọi nhưng vợ anh nói anh đi câu cá rồi!!!


Trấn an bác sĩ

Bác sĩ trưởng khoa giải phẫu hỏi một bệnh nhân đang đứng thở hồng hộc trong hành lang: "Chúng tôi sắp bắt đầu mổ cho anh tại sao anh lại tung chăn bỏ chạy ra khỏi phòng giải phẫu như vậy?"
 
Bệnh nhân đáp:
- Dạ chỉ vì cô y tá nói: "Yêu cầu không hoảng sợ như vậy. Mổ ruột thừa là một phẫu thuật đơn giản nhất trong tất cả các loại phẫu thuật...".
 
Bác sĩ trưởng khoa:
- Thì đúng là như vậy. Anh đừng có sợ!
 
Bệnh nhân:
- Nhưng mà cô ấy không phải nói với tôi mà là nói với ông bác sĩ đang cầm con dao mổ...

Hoàn cảnh

Hai khách bộ hành đi ngược chiều nhau trên một đường mòn hẹp. Khi lại gần nhau, người nọ thấy người kia có dáng đi y hệt mình, kéo lê một chân dưới đất. 
Tới lúc giáp mặt, một người chỉ xuống cẳng chân tật nguyền của mình, cất giọng đầy cảm xúc: 
- Chiến tranh vùng Vịnh! cách đây 20 năm. 
Người kia gật đầu tỏ vẻ thông cảm, rồi cũng chỉ xuống cái chân đang kéo lê trên mặt đường của mình, thở dài: 
- Cứt chó! Cách đây 20 mét. 

Gạ gẫm

Một con Thỏ chạy nhảy tung tăng trong khu rừng. Đi một quãng, Thỏ gặp bác Gấu đang hút hêroin, Thỏ nói:
- Bác Gấu ơi, đừng hút hêroin nữa, hãy theo cháu nhảy vào trong khu rừng, trong khu rừng có nhiều điều thú vị lắm.
Bác Gấu thấy cũng có lý, nhảy theo Thỏ vào trong khu rừng. Đi một quãng thì gặp anh Sói. Anh Sói đang hút côcain, Thỏ nói:
- Anh Sói ơi, đừng hút côcain nữa, hãy theo tôi nhảy vào trong khu rừng, trong khu rừng có nhiều điều thú vị lắm.
Anh Sói thấy cũng có lý, nhảy theo thỏ vào trong khu rừng. Đi tiếp lại gặp cụ Hổ. Cụ Hổ đang hút cần sa. Thỏ nói:
- Cụ Hổ ơi, đừng hút cần sa nữa, hãy theo cháu nhảy vào trong khu rừng, trong khu rừng có nhiều điều thú vị lắm.
Cụ Hổ gầm vang trời, vô cùng tức giận, quát:
- Đồ con Thỏ láo toét, sao lần nào mày….uống thuốc lắc, mày cũng rủ tao nhảy cùng mày vào trong khu rừng thế??????
Bác Gấu, anh Sói: sặc máu !!!!

Sai một ly...

Nhờ những thành công ngoạn mục tại Mỹ, một chuyên gia marketing của một hãng nước ngọt danh tiếng được cử sang Trung Đông làm thị trường. Một năm sau, không những không đẩy được doanh số lên mà còn làm người tiêu dùng ở đó tẩy chay sản phẩm, anh ta trở về, thất vọng ê chề.
 
Một người bạn hỏi:
- Tại sao cậu lại không thành công với những người Ảrập?
 
Anh chàng đáp:
- Khi tớ được cử sang Trung Đông, tớ cực kỳ tin tưởng vào thành công vì rõ ràng là sản phẩm của chúng tớ chưa được biết tới ở đó. Vấn đề đầu tiên tớ gặp phải là không biết tiếng Ảrập. Vì thế, tớ lập kế hoạch tiếp thị qua 3 bức bích chương chuyển tải thông điệp của hãng. Bức đầu tiên mô tả một người đàn ông lê lết trên sa mạc nóng bỏng, hoàn toàn kiệt sức và khát cháy họng. Trong bức thứ hai, anh ta đang uống nước ngọt của hãng tớ. Còn bức thứ ba, trông anh ta tươi tỉnh và rạng rỡ. Rồi tớ cho nhân viên dán những tấm bích chương đó khắp nơi.
 
- Kế hoạch đó đáng lẽ phải có hiệu quả mới đúng. - Người bạn nói.
 
Chuyên viên marketing giải thích:
- Ồ! Vấn đề là ở chỗ, tớ không chỉ không biết tiếng Ảrập, mà còn không nhận ra là người Ảrập đọc từ bên phải qua bên trái.