Ngẫu nhiên và đúng quy trình

Trước cổng một Sở nọ, một bác nông dân thập thò, nghiêng ngó. Thấy vậy, anh bảo vệ quát to:
 
- Ông kia! Tới có chuyện gì?
 
- Tôi muốn gặp giám đốc xin cái giấy xác nhận!
 
- Hôm nay giám đốc nghỉ lo đám tang. Bố giám đốc vừa mất!
 
- Vậy cho tôi gặp phó giám đốc được không?
 
- Cũng không được! Vì bố phó giám đốc cũng vừa mất!
 
Vẻ thất vọng lộ rõ trên gương mặt bác nông dân, nhưng bác vẫn cố hỏi thêm:
 
- Vậy cho tôi gặp trưởng phòng được không?
 
- Không được! Bố chồng của trưởng phòng vừa mất.
 
- Vậy cho tôi gặp phó phòng!
 
- Không được! Hôm nay phó phòng nghỉ lo đám tang. Ông nội phó phòng vừa mất!
 
- ĐKM! Anh đùa tôi đấy à? Chết đéo gì mà lắm thế?
 
- ĐKM! Ông chửi ai đấy hả? Đã không biết thì im mồm đi! Chết mỗi người chứ lấy đéo đâu ra mà lắm! Bố của giám đốc thì cũng là bố của phó giám đốc, thì cũng là bố chồng của trưởng phòng và là ông nội của phó phòng. Vì giám đốc là anh ruột của phó giám đốc, là chồng của trưởng phòng và là bố đẻ của phó phòng. Ông dù chỉ chửi một người nhưng lại là chửi cả cái cơ quan này đó! Ông biết chưa hả? Thôi, về đi cho tôi đóng cổng cơ quan!
 
- Vẫn sớm mà! Sao đóng vội thế?
 
- Tôi phải về lo đám tang. Bác tôi vừa mất!
 
...


Phong cách

Người Tây: - Ăn chậm, đi lẹ, hôn công khai, tè lén.
 
Người Việt: - Ăn lẹ, đi chậm, hôn lén, tè công khai.
 
Người Tây: - Họp bàn thì tranh luận, ra làm thì nhất trí.
 
Người Việt: - Họp bàn thì nhất trí, ra làm thì tranh luận

Bí Quyết

Bí Quyết

Có hai bí quyết để thành công:
-Đừng bao giờ nói hết những gì mình biết.
-…


Thử thách

Cô đào Bardot chết và lên thiên đàng. Thượng đế nhìn cô lắc đầu:
 
- Chà, con phải trải qua một cuộc thử thách. Con phải đi trên một thanh gỗ. Nếu con nghĩ đến chuyện yêu đương một lần thôi thì con sẽ rơi xuống địa ngục.
 
Bardot đi và thượng đế đi sau để kiểm tra. Ði được một nữa đoạn đường Bardot quay lại thì không thấy thượng đế đâu cả.

Giải pháp

Vào lúc người thuỷ thủ đến thị trấn thì mọi phòng của khách sạn đã kín chỗ.
 
-Ông phải còn phòng nào nữa chứ, anh ta khẩn khoản, hoặc chỉ một cái giường thôi, tôi không cần quan tâm là ở đâu.
 
-À, thực sự là tôi có một phòng đôi mà mới có một người – một anh chàng thuộc lực lượng không quân, người quản lý nói, và anh ta sẽ thấy thoải mái nếu được chia đôi tiền phòng. Nhưng nói thật với anh, anh ta ngáy to đến nỗi những người ngủ cũng phòng hồi trước đó phải phàn nàn rất nhiều. Tôi không chắc lắm là nó có thích hợp cho anh không.
 
-Không vấn đề gì, người lính thuỷ mệt mỏi nói, tôi sẽ lấy nó.
 
Sáng ngày hôm sau anh ta xuống ăn sáng với cặp mắt sáng ngời.
 
-Anh ngủ thế nào rồi? người quản lý hỏi.
 
-Chưa bao giờ tốt hơn thế.
 
Người quản lý rất lấy làm ấn tượng -Không vấn đề gì với anh chàng ngáy to đó ư?
 
-Chả sao cả, tôi làm anh ta phải im miệng ngay, anh chàng kia nói.
 
-Anh làm thế nào? người quản lý hỏi.
 
-Khi tôi vào phòng anh ta đã ở trên giường và ngáy khò khò rồi, anh thuỷ thủ giải thích, tôi đến gần, hôn một cái vào má anh ta và nói ‘Ngủ ngon nha, cưng’, và anh ta ngồi dậy cả đêm để trông chừng tôi.