Ở một làng nọ có một gia đình mới cưới vợ cho con. Sau một thời gian, người con dâu có mang và đẻ một đứa con trai rất khỏe mạnh. Trong ngày đầy tháng của cháu bé, gia đình quên mất mời một người già trong làng. Bà cụ rất tức giận và nói một lời nguyền: “Đứa bé gọi tên ai trong gia đình, người đó sẽ chết.”
Khi đứa bé biết nói thì cả gia đình đã quên lời nguyền kia. Một hôm đứa bé gọi “Bà ơi”, thế là hôm sau bà ngoại nó chết. Khi đứa bé gọi “Mẹ ơi”, thì người mẹ cũng ra đi ngay trong đêm ấy. Hôm sau nữa, đứa bé gọi “Bố ơi”, người bố chán nản, chẳng thiết ăn thiết uống, lên giường nằm chờ chết. Nhưng sáng hôm sau, ông ta thức dậy, thấy mình vẫn sống sờ sờ. Chợt nghe tiếng khóc bên hàng xóm, thì mới hay. Người hàng xóm đang khỏe mạnh thì bỗng chết sáng nay.
Một ngýời ðàn ông ðến ðồn cảnh sát.
- Thýa ông thanh tra, tôi xin trình báo là vợ tôi bị mất tích. Cách ðây một tuần, cô ấy dắt chó ði dạo và từ ðó không thấy về.
- Ông có thể tả qua vợ ông ðýợc không?
- Cô ấy tóc vàng, mà không hình nhý tóc ðỏ. Không cao lắm, nhýng hình nhý cũng không phải thấp. Mắt cô ấy màu xanh lõ, xanh lá cây thì ðúng hõn.
- Thôi ðýợc rồi, thế con chó của ông giống gì, có to không?
- À, giống Bri. Nó cao 65 cm, lông mày hung nhạt, mũi ðen, mắt màu hạt dẻ sẫm, có một vết sẹo nhỏ dýới cằm, nó ðeo một miếng thẻ mang số ZA 3823976