Bí quyết giữ hạnh phúc gia đình

Bob vừa mới lấy vợ. Anh ta hỏi bố về bí quyết giữ hạnh phúc gia đình. - Rất đơn giản, người chồng giữ quyền quyết định những điều quan trọng, còn người vợ thì quyết định những điều không quan trọng. Một tháng sau, Bob trở lại với vẻ thất vọng. - Con đã làm theo lời bố nhưng không ổn. Bố có thể giải thích cho con thế nào là những điều quan trọng và không quan trọng? - Bố để mẹ quyết định những điều không quan trọng như: Khi nào chúng ta dọn nhà? Chúng ta sẽ đi nghỉ mát ở đâu? Chúng ta sẽ mời ai đến nhà ăn cơm vào cuối tuần? Chúng ta sẽ có bao nhiêu đứa con?... Còn bố thì quyết định những điều thật sự quan trọng như: Bộ trưởng lao động có tăng lương hay không? Chúng ta có nên bắt buộc đội mũ bảo hiểm khi lái môtô hay không?
  1. Ngày đăng: 18/06/2014
  2. Lượt xem: 558
  3. Tags: gia dinh, vo chong

Nhân viên tốt bụng

Một người có cái máy in bị trục trặc nên mang đến tiệm sửa. Sau khi xem xét, nhân viên nói:
- Máy in của ông bị bụi bẩn, chỉ cần vệ sinh máy thôi!
- Nếu tôi để cửa hàng làm thì tôi sẽ phải trả bao nhiêu?
- 50 đôla. Nhưng tôi nghĩ tốt hơn ông nên tự làm lấy để khỏi tốn tiền.
- Vậy à! Tôi nghĩ ông chủ của anh sẽ không vui khi nghe anh khuyên khách hàng như vậy!
- Ngược lại là đằng khác. Thật ra đây là sáng kiến của ông chủ, bởi cửa hàng chúng tôi sẽ kiếm được nhiều tiền hơn sau khi khuyên khách hàng tự sửa chữa máy móc của họ trước.

Những phát ngôn 'khó đỡ'

Một số câu nói cửa miệng đặc trưng đến 'bất hủ' với các nghề.
 
Bác sĩ: "Hãy cởi quần áo ra"
 
Nha sĩ: "Hãy mở to ra"
 
Người giao hàng: "Tôi đặt nó phía trước hay phía sau?"
 
Nhà trang trí: "Một khi vào trong, bà sẽ khoái mê tơi!"
 
Chuyên gia thị trường chứng khoán: "Sẽ leo lên, rồi sụt và hạ xuống dần dần!"
 
Chuyên gia ngân hàng: "Nếu rút ra quá sớm, sẽ mất hết lợi ích!"
 
Nhân viên kỹ thuật điện thoại: "Bà muốn trên bàn hay dựa vách tường?"

20 năm trước

Bộ trưởng Giáo dục về thăm trường cũ, ông muốn thăm căn phòng trong KTX mà ông đã ở cách đây 20 năm. Trong căn phòng này hiện có một sinh viên đang ở.
 
Ông vào phòng và thốt lên:
- ồ vẫn cái bàn ta từng ngồi học 20 năm trước. Vẫn cái giường ta từng ngủ 20 năm trước. Ôi, vẫn cái tủ ta treo quần áo 20 năm trước.
 
Và ông mở tủ ra, trong tủ có một cô đang ngồi mà không có mảnh vải che thân. Chú sinh viên vội nói:
- Ðây là bà chị họ em mới ở quê ra.
 
- Chà, chú em giải thích giống hệt ta 20 năm trước!

No idea!

Một anh chàng biết tiếng Anh lõm bõm đi du lịch ở Mỹ. Buổi sáng vừa bước ra khỏi khách sạn, anh ta thấy một đám cưới đi qua. Khều một người đang đứng xem anh ta hỏi:
 
- Who?
 
- No idea.
 
Anh ta đi thăm thú nhiều nơi. Ðến chiều, khi về gần đến khách sạn thấy một đám tang đi ngang anh ta lại hỏi một người đang đứng xem:
 
- Who?
 
- No idea.
 
Anh ta lẩm bẩm: Tội cho cái anh chàng “No Idea” mới đám cưới hồi sáng giờ đã chết rồi.

Lần đầu tiên

Đây là lần đầu tiên của tôi. Tôi nằm xuống, các cơ bắp căng cứng. Tôi đẩy anh ấy ra và cố tìm một câu xin lỗi, nhưng anh ta không chịu bị đẩy ra dễ dàng như vậy. Anh ấy hỏi tôi có sợ không và tôi lắc đầu một cách dũng cảm.
Anh ấy có nhiều kinh nghiệm hơn tôi. Ngay cú đầu tiên ngón tay anh ấy đã chạm đúng điểm cần thiết. Anh ấy tiến sâu hơn và tôi run rẩy toàn thân. Toàn cơ thể tôi căng thẳng chờ đợi nhưng anh ấy thật sự dịu dàng như anh ấy đã hứa với tôi.
Anh ấy nhìn thẳng vào mắt tôi và nói tôi hãy tin anh ấy. Anh ấy đã làm nhiều lần trước đây rồi. Nụ cười dễ thương của anh ấy làm tôi bớt căng thẳng và tôi mở ra cho anh ấy có thể vào một cách dễ dàng.
Tôi nài xin anh ấy nhanh chóng hơn nhưng anh ấy vẫn cứ từ từ chuẩn bị để cho tôi ít đau đớn nhất. Và anh ấy tiến vào gần hơn, sâu hơn ... còn tôi cảm thấy sự đau đớn dâng tràn và chạy khắp thân thể, và dường như một tia máu đỏ chảy ra khi anh đẩy mạnh vào.
Anh ấy nhìn tôi lo lắng và hỏi có đau lắm không? Mắt tôi rưng rưng nhưng lắc đầu và nói anh ấy cứ tiếp tục.
Anh ấy thò ra thụt vào với sự chuẩn xác của bao nhiêu năm kinh nghiệm. Nhưng lúc này tôi đã tê liệt hoàn toàn và có thể cảm thấy anh ấy bên trong tôi ... Sau một vài giây phút tê liệt, tôi thấy điều gì đó cháy bỏng bùng lên và anh ấy lấy nó ra.
Tôi nằm thở hổn hển, nhẹ cả người vì nó đã xong. Anh ấy nhìn tôi với một nụ cười ấm áp và nói với tôi rằng tôi thật là ngoan cường từ trước đến nay chưa hề thấy.
Tôi mỉm cười và cảm ơn anh. Anh quả là một nha sĩ giỏi. Lần đầu tiên tôi đi nhổ răng là như vậy đó.