Xé báo mới thì phí

Một anh chàng lên xe buýt và ngồi cạnh một cô gái trông rất dễ thương. Do sơ ý, anh ta để phát ra một tiếng "nổ" khá to. Sau vài phút im lặng ngượng ngùng, chàng trai tìm được lý do để dàn hòa với người đẹp: - Cô làm ơn cho mượn tờ báo được không? - Ồ, nó là tờ báo mới, nhưng tôi có thể cho anh... vài cái khăn giấy.
  1. Ngày đăng: 18/06/2014
  2. Lượt xem: 733
  3. Tags: tong hop

Người giúp việc dễ bảo

Hai ông bà già nọ có một cánh đồng rất rộng lớn. Sau khi ông qua đời, bà không đảm đương được công việc đồng áng bèn thuê người giúp việc. Để tránh điều tiếng không hay, bà chọn một anh chàng đồng tính luyến ái.
 
Sau một vụ mùa bội thu, bà chủ nhà rất hài lòng, bèn mở tiệc chiêu đãi tại một nhà hàng trong thị trấn. Dự tiệc có cả khách của bà và bạn bè của người giúp việc.
 
Tiệc tàn, bà chủ nhà về nhà chờ rất lâu mới thấy người giúp việc trở lại. Bà gọi anh ta vào phòng, dằn giọng nói:
 
- Tôi là chủ của cậu. Vì vậy, cậu phải thực hiện mọi yêu cầu của tôi, phải không?
 
- Vâng! - Người giúp việc đáp.
 
- Vậy thì, cởi giày của tôi ra!
 
Người giúp việc cung cúc nghe lời.
 
- Cởi nốt tất nữa!
 
Anh ta lại làm theo.
 
- Cởi váy tôi ra!
 
Người giúp việc ngoan ngoãn vâng lệnh.
 
- Cởi cả nịt ngực nữa!
 
Anh chàng nghe lời không chút phản kháng.
 
- Cởi nốt quần lót của tôi ra!
 
Mệnh lệnh lập tức được tuân theo.
 
Cuối cùng, bà chủ nói:
 
- Lần sau, cậu mà còn mặc quần áo của tôi đi ra khỏi cái nhà này là tôi đuổi việc cậu ngay lập tức. Nghe chưa?

Báo

-Bán báo gì vậy cô?
 
-Dạ, Thanh Niên, Phụ Nữ nhưng hết Văn Hoá. Có Nhân Dân, Công An mà không còn Pháp Luật ạ!

Tay lái cừ khôi

Sương mù dày đặc. Hai xe tông phải nhau.
 
- Tại sao ông lại tắt đèn xi nhan? - Người phụ nữ lái xe sau nhiếc móc.
 
- Tôi cứ tưởng rằng, trong gara nhà mình thì tôi có thể làm việc gì mình muốn.

Ý của tác giả

Các thầy cô dạy văn của bạn có chắc là điều họ nghĩ là ý của tác giả khi ổng viết cái đó không? Ai mà biết được.
Ví dụ khi tác giả viết: “Cái rèm màu xanh.”
Điều thầy cô nghĩ: “Cái rèm thể hiện nỗi buồn mênh mang và sự bất lực của ông trong hoàn cảnh đó.”
Ý của tác giả: “Cái rèm xanh vãi.”

Không bằng cầm thú

Trong phòng chỉ có một chiếc giường, hai người tuy yêu nhau nhưng cũng không vượt qua lễ giáo. Nàng thương tiếc chàng nên không đành lòng để người tình nằm dưới đất mới cho chàng ngủ cùng giường, ngăn giữa hai người là chiếc gối, trên gối viết "Vượt qua đây là cầm thú".
 
Chàng cũng là quân tử, cố kìm chế để một đêm không làm loạn gì cả.
 
Sáng sớm hôm sau, nàng tỉnh lại, đột ngột rời đi không từ biệt, chỉ lưu lại tờ giấy: "Ngay cả cầm thú cũng không bằng"